Sunday, April 15, 2012

Băng và Đảng

Trong một buổi thi vấn đáp môn lịch sử:
- Anh hãy cho biết, Lê Lợi là ai?
- Dạ, em không biết.
- Thế anh có biết Trần Hưng Đạo là ai không?
- Dạ, em không biết.
- Thôi, nếu anh trả lời được câu này, tôi sẽ cho anh qua, anh có biết Trưng Trắc, Trưng nhị là ai không?
- Dạ em cũng không biết.
- Vậy thì mời anh ra, tôi không thể cho anh qua được.
- Thế thầy có biết Đỗ Hữu Ca, Đỗ Trung Thoại, Nguyễn Văn Thành là ai không?
- Hả?
- Thầy có băng của thầy, em có nhóm của em, thầy đừng đem băng của thầy ra dọa em nhé...


(sưu tầm Phạm Chân Dũng)

Tuesday, October 18, 2011

Lý thuyết!

Có một đảng viên chết đi, linh hồn lang thang trên đường, đột nhiên thấy 3 linh hồn khác đang hối hả đi. Anh này bèn hỏi:
- Này, mấy anh đi đâu mà vội vậy?
- Lên thiên đàng chứ đâu, một linh hồn trả lời, không buồn nhìn lại.
Nghe vậy, anh chàng đảng viên mới chết này mừng quá, chạy theo. Đến một vùng rực sáng. Có 3 tòa lâu đài bằng vàng rất to và một tòa lâu đài khác, bằng vàng to khủng khiếp. 3 linh hồn chạy ào đến 3 lâu đài nhỏ và một linh hồn kêu lên "Lạy chúa Jesus, con dã đến". Linh hồn khác "Lạy Phật Tổ, con đã đến". Linh hồn thứ 3 thì kêu lên "Lạy thánh Allah, con đây". Cửa của 3 lâu đài mở ra đón 3 linh hồn đó rất nhanh, rồi đóng lại.
Anh đảng viên ngẩn tò te, đi đến trước cửa tòa lâu đài to khủng khiếp, hỏi ngóng vào:
- Thế lâu đài này cho những ai thế?
Đột nhiên có cánh cửa sổ bật mở, một người mồm nhai nhồm nhoàm, thò đầu ra nói:
- Dành cho những ai theo chủ nghĩa Cộng sản. 
Anh đảng viên mới chết mừng quá, reo lên:
- Ôi, tôi là đảng viên Cộng sản đây, nhà của chúng ta to quá, thật là hãnh diện, hãy mở cửa cho tôi vào đi.
Vừa dứt lời, ngay dưới chân lâu đài bật mở một cái cửa lỗ chó bé tí, có tiếng hô "chui vào đi".
Nhìn quanh, linh hồn đảng viên không thấy còn lối đi nào khác. Cánh cửa lâu đài đồ sộ thì vẫn im ỉm. Cuối cùng, anh đảng viên bèn chui vào. Vật vã, lấm lem hết cả người mới vào dơợc bên trong.
Điều làm anh đảng viên sửng sốt vì đằng sau cánh cửa, mọi thứ là sa mạc mênh mông. Đứng ở sa mạc là rất nhiều người, ai cũng đang nhai nhồm nhoàm. Bực quá, anh hỏi người đang nhai nhồm nhoàm:
- Chẳng có gì cả, vậy sao không mở toác cái cửa to đó cho rồi, lại bắt tôi chui cái lỗ bé tí như vậy?
 Người đang nhai nhìn hắn, buồn chán:
- Đúng là đến chết còn ngu, cánh cửa đó là lý thuyết thôi. Có làm gì được đâu, còn cái lỗ đó là thực tế, mới đi vào được, hiểu chưa?
Anh đảng viên bực tức, nhưng ráng nhịn.
- Thôi được rồi, ở đây ai cũng đang ăn, vậy cho tôi một phần đi.
Người gác cửa nhìn hắn, cười phun hết ra ngoài:
- Đảng viên mới hả? Đúng là chẳng biết gì. Ở đây có đếch gì mà ăn? Tụi tao chỉ nhai lý thuyết cho tới lúc hết tội mà thôi, thích thì vô thư viện, chọn phần nào thích mà nhai đi!


(Sưu tầm_10/2011)

Wednesday, September 28, 2011

Để tao!

Có con ma đói lang thang, tìm coi ai cúng bái, để ăn đỡ dạ. Ngang qua nhà kia, thấy bày trái cây, nhang đèn... để cúng, ma mừng quá bèn sà vào chuẩn bị hưởng.
Đột nhiên, bà chủ nhà lầm rầm khấn vái gì đó. Ma tò mò, ghé lại kế bên để nghe, thì hóa ra câu vái là: "ăn uống xong thì đi cho khuất mắt".
Vốn lúc sống là người có học, nên Ma cảm thấy tức giận vì bị xúc phạm. Đứng phắt dậy, ma quát "đéo thèm ăn nữa, khốn nạn thật".  
 Bất ngờ lúc đó, có giọng nói của ông công an khu vực (còn sống) ngay sau lưng "không ăn thì để tôi, cái này để cúng riêng cho tôi mà, mai mốt muốn ăn thì phải ngó trước ngó sau".


(Sưu tầm_09/2011)