Wednesday, September 28, 2011

Để tao!

Có con ma đói lang thang, tìm coi ai cúng bái, để ăn đỡ dạ. Ngang qua nhà kia, thấy bày trái cây, nhang đèn... để cúng, ma mừng quá bèn sà vào chuẩn bị hưởng.
Đột nhiên, bà chủ nhà lầm rầm khấn vái gì đó. Ma tò mò, ghé lại kế bên để nghe, thì hóa ra câu vái là: "ăn uống xong thì đi cho khuất mắt".
Vốn lúc sống là người có học, nên Ma cảm thấy tức giận vì bị xúc phạm. Đứng phắt dậy, ma quát "đéo thèm ăn nữa, khốn nạn thật".  
 Bất ngờ lúc đó, có giọng nói của ông công an khu vực (còn sống) ngay sau lưng "không ăn thì để tôi, cái này để cúng riêng cho tôi mà, mai mốt muốn ăn thì phải ngó trước ngó sau".


(Sưu tầm_09/2011)

Monday, September 26, 2011

Ai cũng khổ!

2 bà mẹ già ngồi tâm sự cuối đời với nhau. Một bà mẹ buồn bã nói:"tôi có con chết vì chiến tranh, nhưng bị gọi là mẹ Cộng hoà, nên bị coi như thứ chết rồi, chẳng ai ngó ngàng tới". Bà mẹ còn lại nghe xong đột nhiên nấc lên, sụt sùi:"tôi còn khổ hơn. Con cũng chết vì chiến tranh, bị gọi là mẹ Anh hùng, sống thì mòn mỏi làm kiểng, có chết thì chắc cũng khó chôn. Mà có chôn cũng hổng bình thường, chôn theo theo kiểu tượng đài". 2 mẹ oà khóc, ôm nhau.
Ôi, mẹ ơi, hoá ra ai cũng là nạn nhân sao?
 
(Sưu tầm_09-2011)
=======================
Chuyện này xuất hiện, trong cùng thời gian Nhà nước Việt Nam công bố xây tượng đài Mẹ anh hùng ở Quảng Nam, tốn 410 tỷ đồng, bị nhiều ý kiến phản đối vì tính mị dân và hoang phí.

Sunday, September 25, 2011

Biết quá nhiều!

Con mèo kê súng ngang màng tang con chuột, cười gằn, hỏi:
"một cộng một bằng mấy?"
Chuột run rẩy nhin mèo, nói đứt quãng:
"dạ, ... bằng hai..."
Pằng! Mèo bóp cò. Chuột bật ngửa, lăn quay. Nòng súng nghi ngút khói.
Nhìn chuột một lát, mèo lấy điện thoại di động gọi đi
"báo cáo, em đã hạ nó vì hôm nay nó đã biết quá nhiều. Có thể nó là Việt Tân hay phản động gì đó!"

(Sưu tầm 09_2011)

Monday, September 5, 2011

Giáo dục cái... "đ"

Ông Bí thư Tỉnh Ủy nọ, đi tìm nhà ông Bí thư Huyện Ủy kia, gặp mấy đứa bé đang đùa ngoài ngõ, ông hỏi:
- "Này! Các cháu có biết nhà Ông Năm, Bí thư Huyện Ủy ở đâu không?"
Một đứa trong bọn trả lời:
- "Biết! Nhưng đéo chỉ !".
Đi sâu vào ngõ, gặp một thanh niên, hỏi:- "Anh ơi! Anh có biết nhà Ông Năm, Bí thư Huyện Ủy… ? "
- "Đéo biết !" Thanh niên trả lời cộc lốc.
Đến khi gặp được Ông Huyện Ủy, Bí thư Tỉnh trách:
- "Đồng chí dạy dỗ dân ở đây như thế nào mà họ ăn nói thô bỉ thế ?"
Ông Bí thư Huyện Ủy đáp ngon ơ:
- "Có đấy! Nhưng chúng nó đéo nghe!"
Bí thư Tỉnh chưa kịp lắc đầu ngao ngán thì cô con gái của Bí thư Huyện là cô giáo đi dạy về, nghe ông Tỉnh Ủy phàn nàn, bèn kể chuyện nhà trường:
- "Cháu giảng bài văn có đoạn kể thành tích anh hùng và dũng cảm của quân đội nhân dân ta đánh bọn bá quyền Trung Quốc hồi năm 1979 ở biên giới phía Bắc. Sau đó, cháu kêu một em cắt nghĩa hai chữ "dũng cảm" là gì ? Nó suy nghĩ một chốc rồi đáp ngay:
- "Dũng cảm là… là… đéo sợ !".
Vừa lúc có ông Bộ trưởng Giáo dục đến thăm trường, cháu đem chuyện thằng bé ra kể cho ông nghe. Nghe xong, ông Bộ trưởng trầm ngâm một lúc rồi bảo:
- "Nó cắt nghĩa như thế cũng đéo… sai !".
Ông Bí thư Tỉnh ngẫm nghĩ hồi lâu rồi buột miệng:
- "Bây giờ luân lý, đạo đức con người của chếđộ ta là như thế đấy! Rồi đây, các thế hệ trẻ miền Nam cũng thế thôi. Đất nước kiểu này thì đéo… khá!"

(Sưu tầm_09_2011)