Ông Bí thư Tỉnh Ủy nọ, đi tìm nhà ông Bí thư Huyện Ủy kia, gặp mấy đứa bé đang đùa ngoài ngõ, ông hỏi:
- "Này! Các cháu có biết nhà Ông Năm, Bí thư Huyện Ủy ở đâu không?"
Một đứa trong bọn trả lời:
- "Biết! Nhưng đéo chỉ !".
Đi sâu vào ngõ, gặp một thanh niên, hỏi:- "Anh ơi! Anh có biết nhà Ông Năm, Bí thư Huyện Ủy… ? "
- "Đéo biết !" Thanh niên trả lời cộc lốc.
Đến khi gặp được Ông Huyện Ủy, Bí thư Tỉnh trách:
- "Đồng chí dạy dỗ dân ở đây như thế nào mà họ ăn nói thô bỉ thế ?"
Ông Bí thư Huyện Ủy đáp ngon ơ:
- "Có đấy! Nhưng chúng nó đéo nghe!"
Bí thư Tỉnh chưa kịp lắc đầu ngao ngán thì cô con gái của Bí thư Huyện là cô giáo đi dạy về, nghe ông Tỉnh Ủy phàn nàn, bèn kể chuyện nhà trường:
- "Cháu giảng bài văn có đoạn kể thành tích anh hùng và dũng cảm của quân đội nhân dân ta đánh bọn bá quyền Trung Quốc hồi năm 1979 ở biên giới phía Bắc. Sau đó, cháu kêu một em cắt nghĩa hai chữ "dũng cảm" là gì ? Nó suy nghĩ một chốc rồi đáp ngay:
- "Dũng cảm là… là… đéo sợ !".
Vừa lúc có ông Bộ trưởng Giáo dục đến thăm trường, cháu đem chuyện thằng bé ra kể cho ông nghe. Nghe xong, ông Bộ trưởng trầm ngâm một lúc rồi bảo:
- "Nó cắt nghĩa như thế cũng đéo… sai !".
Ông Bí thư Tỉnh ngẫm nghĩ hồi lâu rồi buột miệng:
- "Bây giờ luân lý, đạo đức con người của chếđộ ta là như thế đấy! Rồi đây, các thế hệ trẻ miền Nam cũng thế thôi. Đất nước kiểu này thì đéo… khá!"
(Sưu tầm_09_2011)
No comments:
Post a Comment