Bữa nọ, Nông Đức Mạnh vào Lăng viếng Bác. Chợt thấy Bác ngồi nhỏm dậy và bảo: “Lâu nay nghe dân chúng kêu ca, oán thán ghê quá, Ta nằm chẳng yên. Con trai kiếm ngay cho bố con ngựa để bố đi đây đi đó, xem dân tình ra sao”. Nói xong, Bác lại nằm xuống như cũ.
Nông Đức Mạnh bàng hoàng, chẳng biết mình đang tỉnh hay mơ. Ông ta nghĩ bụng: “Ta là nhà duy vật, không thể tin được người chết cả chục năm rồi còn có thể sống lại”.
Nói thế nhưng lòng thì hốt hoảng nên Mạnh chạy qua nhà Đỗ Mười ở gần đó và thuật lại chuyện kỳ lạ trong Lăng Bác. Thấy Đỗ Mười một mực không tin, Mạnh bèn cho người kiệu Mười vào Lăng.
Quả nhiên, lại thấy Bác ngồi dậy. Nhưng lần này, Bác chỉ mặt Nông Đức Mạnh, trách: “Con chưa già đã lẫn. Bố bảo con kiếm cho bố con ngựa, con lại dắt con chó đến”.
Nông Đức Mạnh bàng hoàng, chẳng biết mình đang tỉnh hay mơ. Ông ta nghĩ bụng: “Ta là nhà duy vật, không thể tin được người chết cả chục năm rồi còn có thể sống lại”.
Nói thế nhưng lòng thì hốt hoảng nên Mạnh chạy qua nhà Đỗ Mười ở gần đó và thuật lại chuyện kỳ lạ trong Lăng Bác. Thấy Đỗ Mười một mực không tin, Mạnh bèn cho người kiệu Mười vào Lăng.
Quả nhiên, lại thấy Bác ngồi dậy. Nhưng lần này, Bác chỉ mặt Nông Đức Mạnh, trách: “Con chưa già đã lẫn. Bố bảo con kiếm cho bố con ngựa, con lại dắt con chó đến”.
(Sưu tầm_04/2011)
No comments:
Post a Comment