Thủ tướng được tiếng là người thực sự quan tâm đến đời sống nhân dân. Ông lại là một trong số rất ít cán bộ lãnh đạo cấp cao muốn và biết lắng nghe ý kiến của mọi người, kể cả những ý kiến “nghịch nhĩ”.
Một hôm, ông mời nhà văn Nguyễn Tuân đến chơi và hỏi:
“Anh nói thật cho tôi biết, trong xã hội ta hiện nay, lớp người nào sung sướng nhất?”
“Lớp người vô lương” – Nguyễn Tuân đáp liền.
“Anh có thể nói rõ hơn được không?”
“Đó là lớp cán bộ vô lương tâm và đám con ngồi không ăn lương nhà nước.”
“Anh nói thật cho tôi biết, trong xã hội ta hiện nay, lớp người nào sung sướng nhất?”
“Lớp người vô lương” – Nguyễn Tuân đáp liền.
“Anh có thể nói rõ hơn được không?”
“Đó là lớp cán bộ vô lương tâm và đám con ngồi không ăn lương nhà nước.”
Một lần khác, Thủ tướng về thăm vùng mỏ Quảng Ninh và ghé vào nhà một công nhân. Sau khi hỏi mức lương của hai vợ chồng, ông nói:
“Lương cô chú thấp như vậy, đời sống chắc khổ lắm?”
Anh chồng đáp:
“Lương thấp chưa hẳn đã khổ, chỉ lương… thiện mới khổ thôi ạ!”
Thấy Thủ tướng ân cần lắng nghe, chị vợ mạnh dạn thêm:
“Anh chị em công nhân chúng tôi thường kháo nhau về phong trào đấu tranh chống tiêu cực đang diễn ra rầm rộ trong cả nước: Bên trên các vị lãnh đạo cứ tha hồ mà tiêu, còn bên dưới dân đen chúng ta cứ tha hồ mà cực”.
“Lương cô chú thấp như vậy, đời sống chắc khổ lắm?”
Anh chồng đáp:
“Lương thấp chưa hẳn đã khổ, chỉ lương… thiện mới khổ thôi ạ!”
Thấy Thủ tướng ân cần lắng nghe, chị vợ mạnh dạn thêm:
“Anh chị em công nhân chúng tôi thường kháo nhau về phong trào đấu tranh chống tiêu cực đang diễn ra rầm rộ trong cả nước: Bên trên các vị lãnh đạo cứ tha hồ mà tiêu, còn bên dưới dân đen chúng ta cứ tha hồ mà cực”.
(Sưu tầm_04/2011)
No comments:
Post a Comment