Một xã nghèo miền Tây, sau khi bị nước lụt nặng nề, được một phái đoàn các cán bộ cấp cao Trung Ương xuống thăm, nhằm chứng minh là Nhà nước đã đáp ứng kịp thời và không còn ai phải chịu khổ nữa.
Vì lý do đó, công an xã đi từng nhà nhắc nhở mọi người phải ăn bận đẹp, vui vẻ chào đón các vị lãnh đạo. Hầu hết mọi người đều đứng trước nhà, kéo dài gần 1 cây số.
Bác Tám tổ trưởng, vốn thích được lãnh đạo quan tâm, nên cũng diện một bộ quần áo đẹp nhất. Bất ngờ thay, dù vỗ tay hay phất cờ, lãnh đạo cũng chỉ giơ tay chào đi qua.
Duy chỉ có thằng ăn mày của xã, ăn bận rách rưới và hôi hám, đột nhiên lại được vị lãnh đạo nhất ghé đến gần, cười tươi, vịn vai, thì thầm rất gần gũi và riêng tư.
Bác Tám ức, nên vòng ngược lại, nói với thằng ăn mày cho xin đổi bộ quần áo đẹp của bác, lại cho thêm ít tiền. Xong rồi, bác chạy ào đến cuối đoàn người để đón các vị lãnh tụ.
Cũng y như vậy, vừa thấy bác, vị lãnh tụ cũng cười tươi, tiến đến gần, vịn vai bác và thì thầm:
-Tao nói rồi, sao mày còn ở đây? Mày mà còn làm tao mất mặt một lần nữa là tao cho đi cải tạo đó!
(Sưu tầm_04/2011)
No comments:
Post a Comment